aA

Văn hóa 09:02, 12/06/2024 GMT+7

CHÀO NHÉ YÊU THƯƠNG!

Ánh dương

Thu Phương
Thứ 4, 12/06/2024 | 09:02:36 1,480 lượt xem
BPO - Bạn chính là ánh dương trong cuộc đời nhiều nỗi buồn của tôi. Có bạn, cuộc sống tôi thêm nhiều niềm vui, nụ cười. Có bạn, tôi có người dựa vào những lúc mệt mỏi. Có bạn, tôi không thấy mình lạc lõng trong cuộc đời rộng lớn, bao la.

Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, tôi sống với chị gái. Cuộc sống nhiều khó khăn và thiếu thốn. Nhìn bạn bè đồng trang lứa đủ đầy, không ít lần tôi rơi nước mắt tủi thân. Rồi chị gái lấy chồng, tôi càng hụt hẫng hơn, cảm giác một mình chới với trước cuộc đời rộng lớn. May mắn lúc ấy tôi gặp bạn. Bạn đặt vào tay tôi gói xôi trong một buổi sáng trời mưa tầm tã, nhẹ nhàng nói: “Ăn đi”. Cứ thế bạn bước đến bên tôi, lấp đầy những thiếu hụt và khoảng trống trong tôi. Có bạn, cuộc sống tôi ấm áp hơn.

Những năm học cấp 2, cấp 3, rất nhiều lần tôi muốn nghỉ học để kiếm việc làm vì tiền đóng học, tiền ăn, mua sách vở chẳng có. Một mặt bạn động viên tôi cố gắng vượt qua, mặt khác, bạn gặp thầy cô, nhắn lời tới bạn bè rồi xin ba mẹ tạo điều kiện cho tôi học hành. Cứ như thế tôi được đến lớp trong tình yêu thương của thầy cô và bạn bè.

Mỗi năm sinh nhật tôi chẳng bánh kem, không tiệc tùng rộn ràng nhưng năm nào cũng vậy bạn chuẩn bị ít trái cây, bánh kẹo rồi cùng tôi thổi nến. Những lúc như vậy, tôi thấy trái tim mình thật ấm áp.

Cuộc sống với tôi nhiều khó khăn, dù bạn đã nỗ lực kéo ra khỏi những nỗi buồn, tuyệt vọng nhưng không ít lần tôi muốn buông xuôi, đầu hàng số phận. Đó là khi tôi bước vào năm nhất đại học. Cuộc sống nơi phố thị có nhiều thứ phải chi tiêu, học hành tốn kém…, khiến tôi cảm thấy bất lực. Tôi có chị gái nhưng cuộc sống của chị còn nhiều khó khăn, con còn nhỏ dại, nào nỡ xin chị tiền sinh hoạt. Nhiều lần chị gọi điện hỏi thiếu tiền không chị gửi, tôi cứng cỏi đáp “em lo được”, vậy mà vừa cúp máy nước mắt tôi lại rơi không ngừng.

Suốt những năm đại học, tôi ước được ngủ một giấc dài từ lúc mười giờ tối, thức dậy vào lúc đồng hồ điểm sáu giờ sáng. Nhưng nào được. Những công việc làm thêm cứ kéo tôi mải miết, tối về bên trang giáo trình khiến người mệt lả đi. Lúc ấy, bạn lặng lẽ mang cho tôi ly cà phê, ly sữa nóng... Nhớ có hôm tôi đi làm thêm về muộn. Trời mưa lớn, chiếc xe đạp liêu xiêu trong mưa gió, tôi vừa dắt xe vừa khóc. Về đến phòng trọ vẫn thấy sáng đèn, bạn đang đứng ngoài hiên chờ, áo cũng ướt nhẹp vì mưa hắt, tôi ôm chầm lấy bạn. Tôi ôm bạn rất lâu như để xoa dịu bớt những buồn tủi trong lòng. Sau hôm đó, bạn cũng xin đi làm thêm. Gia đình khá giả, bạn cần gì phải bươn chải, vất vả. Vậy mà bạn kiên quyết đi làm để lấy kinh nghiệm, và chủ yếu có tiền cho tôi mượn. Bạn nói mấy năm nữa ra trường đi làm trả bạn, còn bây giờ bớt việc lại, lo học đi. Sợ tôi ngại, mỗi lần bạn đưa tiền đều ghi rõ ràng vào cuốn sổ. Nhưng tôi biết cái mình nợ bạn đâu phải tiền bạc, đó là món nợ ân tình.

Tôi ra trường, đi làm, lập gia đình rồi sinh con, mua nhà. Chẳng sự kiện quan trọng nào trong đời tôi mà thiếu vắng bạn. Bạn chính là người thân của tôi. Ngày tôi sinh con, chồng đang đi công tác xa. Cũng là bạn đưa tôi vào bệnh viện, chờ trước phòng sinh, bồng con gái tôi đầu tiên và nắm tay động viên “không sao đâu”. Cũng là bạn thức đêm bế con tôi đến bơ phờ mặt mũi, vậy mà sáng vẫn dậy sớm đi chợ mua cá lóc kho tiêu, hầm chân giò với đu đủ cho tôi ăn có sữa rồi vội vã tới cơ quan… Nhiều lần tôi hỏi bạn: “Tại sao tốt với tao vậy?”. Bạn cười: “Chúng mình là bạn mà”.

Tình cảm là thứ chẳng thể dễ dàng lý giải được. Với tôi, bạn là món quà quý nhất mà cuộc sống ban tặng, giúp tôi vượt qua những khoảng thời gian thật sự khó khăn trong đời. Tôi mang ơn bạn cả một cuộc đời.

  • Từ khóa
198719

Ý kiến ()

0 / 500 ký tự
Đang tải dữ liệu